Khám phá làng cổ Đưng Iar Giêng
Tên làng còn khá mới đối với tôi. Thậm chí tìm trên Google cũng chỉ có một vài bài báo liên quan tới khu làng với chục nóc nhà nằm rải rác quanh thung lũng sâu trong vùng Bidoup-Núi Bà, Tỉnh Lâm Đồng. Làng Đưng Iar Giêng của người Cil đã được lập từ đầu thế kỷ trước. Qua nhiều biến cố, làng giờ chỉ còn số ít người cao tuổi, nặng lòng với cái rẫy, cái nương, con suối mà thong dong sống tách biệt với điện, với tivi và đương nhiên cả với Internet.
Từ thành phố Đà Lạt, chúng tôi di chuyển bằng xe khách theo hướng Bắc Tây Bắc, tới trạm Kiểm lâm ở cửa rừng để chuẩn bị vào rừng. Cung đường vào làng Đưng Iar Giêng tương đối ngắn, khoảng 11 đến 12 cây số đường mòn, dốc quanh co, xuyên qua những cánh rừng già, rừng thông, men theo những triền núi. Khởi hành từ giữa sáng, chúng tôi tới làng Đưng Iar Giêng khi trời đã xế chiều. Những cơn mưa rừng liên miên tháng cuối năm khiến mọi người chật vật đổ những con dốc trơn trượt, con suối lớn quanh làng hừng hực tràn bờ, cuồn cuộn nước đổ về tăng thêm phần thách thức cho những người dân thành thị chúng tôi, vốn không thường đối mặt với thách thức của thiên nhiên. Đó là chưa kể những chú vắt nhanh nhẹn, những chú ruồi vàng thoắt ẩn, thoắt hiện gây phiền nhiễu cho những người khách tuy to lớn, nhưng cũng dễ là mục tiêu ngon lành với những cuộc đột kích không thương tiếc của chúng.
Khu lán trại bán kiên cố do TropiAd, nhà điều hành cung trek Đưng Iar Giêng, đón chào chúng tôi cạnh bên con suối ầm ào tiếng nước chảy. Sau quãng nghỉ ngơi lấy lại sức, ngọn lửa bập bùng từ giữa lán hút chúng tôi quây quần cho bữa cơm tối. Chén cháo bắp, miếng thịt bò gác bếp sao thấy thơm, thấy đằm làm vậy! Được biết có khách tới, Già làng tên Sang không quản trời mưa, qua ngồi chung với chúng tôi tới tận khuya. Trời vẫn mưa, con suối ngoài kia cất cao tiếng reo vang, chúng tôi cũng nhẹ thả lỏng người theo tiếng đàn, lời ca ngân nga như tiếng đại ngàn của bạn người Cil có trên Tờ Ri. Đêm dần trôi như dòng chảy tuy ồn ã, nhưng đầy sức hồi sinh, chờ đón một ngày mới.
Khi trời còn mờ sáng, bạn Đức Hướng dẫn viên chính đã lần mò thổi lửa cho bữa sáng của đoàn. Câu chuyện về làng Đưng Iar Giêng tạm dừng đêm qua lại tiếp mạch chảy. Không có điện, không có sóng 3-4G, chiếc điện thoại thông minh của mỗi người biết thân phận mình, nằm yên nhường cho các chủ nhân của chúng nói chuyện với nhau sôi nổi mà không bị ngắt quãng bởi tin nhắn này, cuộc gọi nọ.
Hăm hở tiếp tục ngày mới, chúng tôi sang thăm nhà của Già làng cách khu lán trại khoảng vài trăm thước. Căn nhà bằng cây, lá của vợ chồng Già làng nhỏ, không có đồ đạc gì ngoài những vật dụng thiết yếu như bếp lửa, gạo, bắp, nước. Tất cả rất căn bản cho một cuộc sống tối giản. Đã đến lúc phải rời đi, câu hỏi cứ đeo theo tôi: họ đã và đang sống như thế, sắp tới họ sẽ sống ra sao?
Chúng tôi quay trở ra bằng đường khác, giật con dốc cao khoảng 500 mét. Đường trơn trượt nhưng đắm mình trong hơi lạnh của miền cao trên 1.000 mét so với mực nước biển, xung quanh bốn bề là màu xanh của rừng, là hương cây cỏ thoảng đưa, là một trải nghiệm khó quyên đối với tôi.
Chuyến đi của tôi và những người bạn, như có sự kết nối kỳ diệu nào đó, được tổ chức và điều hành cũng bởi những người bạn mê đi rừng, trèo núi, tường tận mỗi khúc cua, con dốc, tận tâm muốn mang lại những trải nghiệm sinh động nhất. Tôi đã chạm tới nhiều cung bậc cảm xúc, hiểu thêm về bản thân mình, biết thêm đời sống của tộc người anh em Cil.
Tạm biệt Đưng Iar Giêng!
Mong ngày gặp lại!
Nguồn: Khuong Dao Huu