Đóng

Công ty DC Tech – Khám phá Làng cổ trong rừng sâu

28/08/2019

Công ty DC Tech – Khám phá Làng cổ trong rừng sâu

22/06/2019 – 19 năm tuổi! D.C đón chào sinh nhật của chính mình – không nến, không hoa cùng những buổi tiệc xa hoa, lộng lẫy. Gia đình D.C chọn những thử thách cần chinh phục, chọn sự cam kết cùng nhau đi đến cuối hành trình – chúng tôi chọn trekking. D.C tin rằng chính những phút giây gần nhau làm nên những điều đặc biệt, đó mới chính là món quà tinh thần vô giá làm nên lịch sử của D.C – HÀNH TRÌNH THÁCH THỨC D.C 2019.

Rời thành phố phồn hoa đô hội, D.C hành quân về với Đưng Iar Giêng – ngôi làng còn nguyên vẹn nét hoang sơ, rất ít người biết đến, nằm sâu trong lõi rừng quốc gia Bidoup (Lạc Dương – Lâm Đồng), cách bìa rừng khoảng 25km. Không còn cái nắng gắt, oi bức, kẹt xe chật chội của Sài Gòn, chỉ còn những cánh rừng, đồng cỏ xanh ngút ngàn, tiếng suối róc rách, không khí ẩm ướt và thời tiết mát mẻ. Sống chậm lại một nhịp hẳn là cảm giác này. Chúng tôi được kéo lại gần nhau hơn khi những thứ phù phiếm dần biến mất.

Trekking chưa bao giờ là loại hình du lịch trải hoa hồng. Đó là những đoạn xuống dốc chúi mũi chân đau nhức, là những con dốc đứng mà đi non chục bước là phải dừng lại một chốc để thở hổn hển, là những lần vượt suối đá với sự đu đeo của mấy “anh đỉa”, là sự ghé thăm thường xuyên của đám vắt và ruồi vàng, là khi mà bạn tưởng chừng sẽ ngã lăn vì đôi chân đã mềm rũ rượi, cảm giác đôi chân ấy là của ai chứ không phải của mình…

Đó là lúc mà nước mang theo đã dần cạn, khát thì chia nhau uống từng ngụm nước nhỏ. Và sẽ nhớ mãi cái khoảnh khắc vỡ òa khi nghe được tiếng suối róc rách, rồi dần dần thấy dòng suối hiện rõ ràng ra trước mắt, nước suối trong vắt luồn lách khéo léo qua khe đá, đoạn đường trước mắt cũng trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều.

Với dân văn phòng thì những điều đó không hẳn là dễ dàng. Quần áo lem nhem bùn đất, đôi giày thể thao rách toạc, nhưng hơn cả, cảm giác nản lòng lại đáng sợ hơn bao giờ hết. Nhưng chúng tôi luôn cố gắng bước thêm một bước, rồi một bước. Cứ thế, mọi người thì cứ động viên cố lên, người thì mang giúp balo, người thì đẩy phụ lên những đoạn dốc đứng. Một lon reb bull, một quả quýt hay một cái bánh ngọt cũng chia năm sẻ bảy, chia nhau ăn để lấy thêm sức lực đi tiếp.

Điểm cắm trại của chúng tôi nằm trong một thung lũng, ngay cạnh con suối. Buổi tối của chúng tôi trôi qua trong ánh lửa bập bùng, nơi hơn bốn mươi con người ngồi lại bên nhau giữa nghìn trùng núi non, kể nhau nghe về những ngày tháng ở D.C, về cuộc đời, về gia đình, … thi thoảng lại nhấp một ngụm chè nhất điểm hồng ấm nóng. Rừng khi ấy rất tối, nhưng lại cũng sáng vô cùng, bầu không khí ấy lại là kỉ niệm đẹp khó quên.

Những ngày trong rừng, không còn cảnh ai nấy cắm mặt vào điện thoại, hạnh phúc đôi khi chỉ là quây quần cùng nhau, ăn chung bữa ăn, uống chung ly trà ấm áp, dựa vào nhau nhìn đốm lửa tí tách trong đêm. Tới tận khi vào nằm yên ấm trong lều mà bài hát phát ra từ cái loa bé xíu mang theo vẫn còn văng văng bên tai, hòa cùng tiếng gió, tiếng suối…

Hành trình kết thúc bằng một ngày thư giãn ở thành phố Đà Lạt mộng mơ, hít trọn không khí se lạnh khi đêm xuống và lúc sớm mai, cùng nhau dạo phố, hàn huyên ở quán cà phê phố núi, lại ngồi kể nhau nghe về chuyện ở rừng hôm qua. Những câu chuyện ấy thật vui biết mấy.